TRANG CHỦ |
Truyện Teen |
Ngôn Tình |
Đam Mỹ |
Bách Hợp |
Tử Vi |
Truyện Tranh |
Facebook |
Xổ Số |
Dịch |
Tải Game |
Báo |
Tiền Ảo Bitcoin |
phan 15
Chương 62.2 : Huyết Xích Nguyệt (3)
Đó là Nguyệt Tinh Thủy Thất. . . . . .
Nguyệt Tinh Thủy Thật là có thật sao? Và hơn nữa là nó đang xuất hiện trước mắt mọi người. Những viên đá xuất hiện xinh đẹp cùng tinh xảo hoàn mỹ bảy cái lóe sáng hợp thể lại với nhau. Huyết Xích Nguyệt biến dạng thành từng khỏa tròn viên kẹo màu đỏ xâm nhập cùng dưới sự hộ trợ sức mạnh mặt trăng tròn to màu đỏ sẫm như con mắt đẫm máu muốn nuốt chửng vạn vật đi vào. Xoẹt! Một tia sáng chói mắt xuất hiện, chậm rãi tan dần những làn khói mỏng như vô như thực. Một viên đá mặt trăng hình giọt nước cách điệu hoàn mỹ, lấp lánh, trong suốt, mang hơi thở kì lạ, như một trái tim vừa lạnh vừa nóng. Đính trên khỏa là một sợi dây xích đỏ chói trong suốt như pha lê và không kém phần lấp lánh tin xảo. Xung quanh chợt tỏa ra từng cách hoa thủy tinh, thỏa hương vị cỏ non hòa hoa thơm, có thể nói là đây là sự kết hợp hoàn mỹ tinh xảo xinh đẹp nhất đến pha lê tinh tú còn phải chào thua.
"Thật đẹp quái đi." mọi người hút một ngụm khí vừa lạnh vừa nóng khen lên miệng.
"Thật là mê hoặc lòng người mà." Hoa Thủy Tiên cảm thán.
Mạnh Thi khẽ gật đầu "Yêu diễm thật. . ." nhưng cho dù thế Hoa Thủy Tiên vẫn đẹp nhất mãi mãi trong ta. Khụ, nếu nàng Hoa Thủy Tiên mà nghe thấy được sẽ rất hạnh phúc mà đắc ý cười to khoe với mọi người à nha.
"Hừ, đúng là không mất công tìm nhiều nó lại tự động xuất hiện dâng hiến. Để xem lần này ngươi có thoát được tay ta không. . ." Vương Hạo Lan lập tức phi người tới. Đám người Hoa Thủy Tiên bởi vì hành động của hắn mà đánh thức họ trong mơ, lập tức nhanh chóng cản bước hắn mà quyết tâm bảo vệ bảo vệ viên đá.
Keng! Âm thanh chói tai lại vang lên, một hồi huyết tinh trận chiến mới lại bắt đầu. Phốc! Lưu Cơ Nhĩ phun một ngụm máu mà ngất xỉu rơi xuống tầng lầu, Tôn Y hoảng hốt lập tức tiến đến đỡ nàng lại bị nhân cho một đao. Hắn nhíu mày ôm lấy nàng cùng rơi xuống, cố gắng dùng hết sức mạnh còn lại mà hạ đáp trên mặt đất. Bịch. Hai người ngã lăn vài vòng trên mặt đất, Tôn Y thở gấp nhìn Lưu Cơ Nhĩ mà cười nhẹ, nàng không sao cả chỉ bị thương nhẹ ở ngực mà phun máu ngất xỉu thôi. Sau đó, Tôn Y cũng phun ra một ngụm máu, người lung lay muốn ngã đổ đi, chợt lại bị nhân đỡ giúp.
"Mạch Ưng?"
Hai hắc y nhân một nam một nữ cực kỳ thanh cao và quý phái, hắn thất thần, hắn nhận thức được một người trong đó, đó là cao thủ sát thủ đệ nhất Mạch Ưng. Mạch Ưng. . .tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa, nữ nhân kế bên hắn là ai? Là ai? Khoan! Không lẽ nàng ta là. . .
"Hoa Mẫu Đơn?" Tôn Y khẽ lên tiếng. Nữ nhân hòa nam nhân nghe thấy quay sang nhìn hắn, nữ nhân che miện khúc khích cười nhưng lại ẩn ẩn chút bất mãn vì bị nhân biết nàng là ai. Nam nhân thản nhiên nhìn hắn, miệng lạnh tựa băng "Ngươi cũng là sát thủ sao? Hừ, thật là thấp kém, thật là dễ bị nhân sát, làm sao đủ năng lực bảo vệ người hiện giờ đang trong lòng ngươi?"
"A. . .cũng đúng nhỉ? Ta phải thực cố gắng cố gắng mới được." Tôn Y nhìn Lưu Cơ Nhĩ, lòng tựa vui tựa buồn. Đôi mắt hắn chợt bị hắc ám bao lấy, hắn bị hoảng sợ muốn thức tỉnh nhưng không được. Hoa Mẫu Đơn khẽ liếc nhìn vết thương dài ở lưng đang chảy máu đã nhiễm màu tím đen thật đáng sợ "Ngươi bị trúng độc thật sự rồi? Ai. . ."
"Hoa Mắt Đỏ, ở đây đi mà chăm sóc hai cái nhân này. Ta đi lên hộ trợ họ." Mạch Ưng nhìn trên không tận lầu 5 cao mà nói với nàng.
"Ân." Hoa Mẫu Đơn gật đầu.
. . .
Hoa Thủy Tiên khẽ nhíu mày đáp cạch nóc nhà kế bên mà nhìn tình hình, bên phải vai đau nhói mà bắt đầu chảy máu. Khẽ cắn răng chịu đựng, nhìn Mạnh Thi chật vật chiến đấu lại muốn đến gần mình bảo vệ, nàng đau lòng tự trách mình quá vô dụng. Nàng muốn có thật nhiều sức mạnh hơn nữa. . . Bỗng kẹt ở giữa viên đá Nguyệt Tinh Thủy Thất chợt lóe sáng rồi vụt tắt. Hoa Thủy Tiên cố gắng đứng người muốn tiến lên lại bị một cái lôi người ra đằng sau, hoảng hồn một chút, nàng thấy hắc y nhân vụt qua, đó là Mạch Ưng. Hắn Mạch Ưng nghiêng đầu "Ngươi tốt nhất là ở yên đó không có đi đâu mà dưỡng thương đi. Đừng có tiến lên mà làm vướng tay vướng chân người khác. Nếu ngươi không phải là tỷ tỷ của Hoa Mắt Đỏ thì ta đã mặc kệ ngươi từ lâu. . ."
". . .ân." Hoa Thủy Tiên chớp mắt vài cái tiếp lấy cái lọ thuốc bị Mạch Ưng ném qua. Thoáng một cái nhanh như tia chớp đi qua, Mạch Ưng bắt đầu nhập trận chiến với sự ngạc nhiên của mọi người.
Chương 63.1 : Buồn cười đích lý do.
"Thật hân hạnh cho ta một sát thủ được đấu với một vị hoàng đế cao quý như ngài đây."
Mạch Ưng mỉm cười. Vương Hạo Lan sửng sốt nhìn hắn, thật đúng là ngoài dự đoán của hắn a. Hắn cười lạnh "Ôi chao, ta đây cũng rất phấn khích khi gặp lại đệ nhất sát thủ như ngươi tại đây."
"Ha, vậy sao? Ta cũng rất bất ngờ vì ngài vẫn còn nhớ được ta. Xem ra trí nhớ của ngài vẫn còn tốt chán nga. . ." Mạch Ưng sờ cái trán.
"Nga? Í ngươi nói rằng ta đã trở thành người già lãng trí sao?" Vương Hạo Lan vuốt mái tóc.
"Đúng. Lão già đãng trí."
". . ."
Phanh!
"Ngươi cố tình chọc tức ta đấy à?!" Vương Hạo Lan vung kiếm tấn công. Này a, dám công nhiên nói hắn như thế này mà già? Hắn năm nay chỉ tròn nhị thập ngũ tuổi thôi a. Ân, nhìn gương soi hắn tự nhận vẫn còn trẻ lắm. Ân, còn rất sung sức... (tác giả: ="=)
"Không ngờ ngươi lại thẳng thắn như vậy mà nhận xét hắn. Ha ha, ta nghĩ ngươi vẫn thiếu a. Phải hoàn chỉnh như vậy nè: Lão già quái vật mặt đầy nếp nhăn hư thối có tính đãng trí muốn bị nhân sát." Mạnh Thi lập tức nhảy bổ vào phụ họa vài câu cho vui. Khẽ hô nhẹ một tiếng, tiếp tục tiến lên phía trước thật nhanh, nhẹ nhàng mà ăn ý hợp tác chiến đấu cùng Mạch Ưng. Trong không khí tại đây khách điếm Nhạn Lan như nhà hoang phá đổ tan nát, khắp nơi đã đều nhiễm huyết thật rợn người cùng thi thể hắc y nằm rơi vãi xung quanh. Hai đám người Vương Hạo Lan hòa Hoa Thủy Tiên chỉ mải mê nhìn nhau mà đối địch sát hết mà quên mất đi một người đang bị lãng quên nãy giờ đang chăm chú nhìn họ phá nát khách điếm của người ta --- tiểu nhị của khách điếm Nhạn La. Đứng cạch tòa nhà khác xa xa một chút, tiểu nhị chau mày mà đau lòng nhìn khách điếm của mình đang sắp thành mảnh vụn. Ô, hắn sẽ bị mất nhà ở a, hắn sẽ bị ông chủ mắng a, ô, hắn sẽ bị mất chỗ ăn chỗ uống miễn phí a, hắn sẽ bị ông chủ trừ lương a (mặc dù cái khách điếm này vốn là của mình và ông chủ hùng tiền vô làm ăn). . .ai nha, hắn thật bi thảm a. Vốn dĩ mình dự đoán sẽ xảy ra xung đột huyết tinh định tiến lên thu tiền đuổi ra, ai ngờ mới miệng chưa lâu đã bị lãng quên xem mình là không khí a. Trời đất ơi, còn tới cứu viện nữa sao? Các người muốn phá nát nhà của ta đấy à? Ô, phá nát. . .thì có đền bù nhưng. . .các ngươi đang sát nhân a! ! ! Nhìn kỹ đi! ! ! Hừ,. . .các ngươi . . .các ngươi. . .đang. . .đang làm phiền hàng xóm đấy! Có biết không hả ả ả ả ? ? ?
(tác giả: ="= quá xúc động rồi. . .)
Tiểu nhị vừa xem vừa muốn nổi điên lên, tâm thật xúc động mà thật muốn chạy lên cắn mấy phát cho chết hết đám kia. Bùm. Hắn run run người muốn khóc nhìn cái tầng 5 đang bắt đầu cháy dữ dội lửa có màu lam quái dị, mặc dù bây giờ tuyết đang rơi nhưng lửa vẫn cháy mạnh mẽ như cá được nước lan xuống các tầng phía dưới. Khẽ cắn răng, hắn quả thật không nhẫn được nữa rồi. Ô ô ô, tiền của hắn a a a a. . . Bỗng nhiên vai trái bị nhân vỗ phải, hắn sửng sốt sau đó quay lại, kinh ngạc mà kêu lên:
"Ông. . .ông chủ?"
"Ân, là đây. Ta mới đi ký hợp đồng về nhưng. . . Rốt cuộc đã xảy ra cái gì đây hả? Khách điếm của chúng ta đang bị cháy a? Mà ngọn lửa màu lam a? Ma trơi sao? Còn đám người kia ai hả? XYZABC. . ." nam nhân lục y khoắc hồng y ngoài chuẩn dáng người hoàn hảo, thanh tú gương mặt hòa ôn nhu giọng nói, tay phải leng keng tiếng chuông vang là một chùm chuông nhỏ, trên y phục hơi nhiễm tuyết và trông như hắn khoảng tam thập tuổi. Nam nhâm này chính là ông chủ của khách điếm Nhạn La.
"Ông. . .ông chủ à, bình tĩnh lại đi mà đừng quá xúc động làm chi." tiểu nhị hít hít cái mũi vỗ vai nam nhân.
"Hư-- như thế mà không cho ta không được quyền xúc động hay sao? Nhìn kỹ đi! ! !" nam nhân hét lớn cỡ đủ hai người họ nghe, một tay chỉ thẳng phía trước.
Bùm! Ngọn lửa to lớn sáng nhói màu lam thiêu hủy gần như đã muốn hết khách sạn Nhạn La. Quan trọng là. . .tại sao ngọn lửa không lan sang nhà kế bên cháy tiếp mà chỉ gọn gọn cháy một hắn khách điếm mà thôi. . . Tiểu nhị ngẩn ngơ một lát, run run bàn tay, này a, rốt cuộc là bọn họ có oán gì với họ đám người kia "giết người khác phá của" nhà họ a. Hừ, tâm can yếu đuối bé bỏng của ta bị đả kích nặng a. Ta phải phản công. Ta phải phản công. Thế là hai người hừng hực mắt lửa mà căm giận, khẽ cắn răng mà xông lên.
Chương 63.2 : Buồn cười đích lý do.
Rầm! Ngói nhà bị bạo tạc văng tứ tung cùng màu hỏa lam thiêu rụi khách điếm sang trọng bị chìm trong biển lửa thành từng mảnh vụn gỗ đen nhám. Hoa Thủy Tiên từ xa vô tình ngẩn đầu nhìn, ân, hai cái nam nhân đang xông đến đây, ân, hình như người kia hơi quen mắt. A? Đó không phải là tiểu nhị của khách điếm Nhạn La hay sao? Ân, hảo thân thủ. A? Vậy người kế bên kia là ai nhỉ? Ủa mà sao đôi mắt hai người kia lại phẫn nộ như thế nhỉ? A? Còn có cả sát khí nồng đậm mang theo nữa chỉ? Hoa Thủy Tiên chợt lạnh tận xương sống, rùng mình vài cái, ngẩn đầu nhìn kỹ xung quanh một chút.
˙▽ ˙A? Khách điếm Nhạn La đâu rồi? Í? Sao lại biến thành đống than tro màu đen vậy? A a a?
Rầm! Một tiếng nổ vang, Hoa Thủy Tiên không cẩn thận bị tạc bay đi. Vô tình lẩn trong làn khói xám viên đá theo hướng chui ẩn nấp trong y phục của nàng, xoẹt, một cỗ sức mạnh quỷ dị xâm nhập vào khiến nàng đau như cắt. Chợt một hơi ấm quen thuộc ôm nàng vào lòng, người đó không ai khác là Mạnh Thi. Hắn cau mày nhìn nàng bị lộng thương chảy máu đầy mình (thật ra là máu của người khác dính vô), hắn nhẹ nhàng dịu nàng thoải mái hạ đáp trên nền đất.
"Không sao?" Mạnh Thi hỏi. Hoa Thủy Tiên cười gật đầu, sau đó ngất đi.
"Hừ." Vương Hạo Lan hạ đáp xuống đất sau khẽ hừ ra tiếng. Lần này chuyến đi thật tiêu phí nặng quá, lợi ích không có đến tay, thật là quá bức xúc. Mạch Ưng phi tiếu lạnh lùng cười "Cấp cho chúng ta lý do?"
Vương Hạo Lan nhất thời hoảng hốt. Bên cạnh cổ hắn là một thanh kiếm sắc nhọn có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào, thanh kiếm đang từ từ mà sát lại, một giọt huyết khẽ lăn dài. Hắn sắc mặt đại biến, hung hăng cắn răng mà trấn định lời nói "Lý do ư? Ha ha, ta cứ tưởng các ngươi đã biết rõ rồi chứ? Ha ha, thật muốn biết lý do sao?"
"Nói."
"Lý do là. . ."
Hơi chần chừ một chút, ân, rất có khiếu kể chuyện hấp dẫn người nghe a. Lập tức rất nhiều con mắt lóe sáng hồi hợp mà nhìn hắn chăm chăm. Khẽ đánh rùng mình vài cái, hắn hơi nuốt nuốt nước miếng mà thấp giọng nói "Lý do mà ta muốn lấy Nguyệt Tinh Thủy Thất là vì nó có tác dụng giúp ta trở nên yêu diễm. . ."
". . . . ."
Hóa thành thạch đá đích hết mọi người ngơ ngác nhìn, thật đúng là dở khóc dở cười nga. Tên hoàng đế chỉ muốn trên nên yêu diễm thôi sao hả trời? Hoa Thủy Tiên run rẩy khuyên bảo "Ta nghĩ lý do của ngươi rất buồn cười và đáng sợ. Hư-- ta cho ngươi một câu 'hồng nhan họa thủy' a."
"Nam nhan họa thủy?!" Vương Hạo Lan nhắm mắt cười nhạo "Buồn thật a."
". . ." nam nhan họa thủy đầu ngươi á!
"Ha ha ha." Hoa Kiểu Lam cười gượng. Này a, hắn thật muốn khóc a. Nhưng tại sao lại khóc thay cho tên này nhỉ? Ha ha. . .
"Thủy Tiên. . ." Mạnh Thi nắm lấy bàn tay của nàng khẽ gọi nhẹ. Hoa Thủy Tiên dịu nhẹ gật đầu "Ân. Tất cả mọi người đã quá vất vả lắm rồi."
Ái Trân cười cười ngẩn đầu nhìn trời cao đang rạng sáng. Ngày mới đang bắt đầu. . . Mạch Ưng liếc họ vài cái rồi thở dài nhảy xuống nền đất tìm đến Hoa Mẫu Đơn ở bên cạnh nàng. Tuyết ngừng rơi, màn đêm tối hé lộ ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi mọi vật đang bị bao phủ bởi tuyết. Trong không khí sáng sớm tinh mơ đầy sương và lạnh nhẹ, ta có thể nghe thấy tiếng hót của một loài chim kỳ lạ trong trẻo vang lên, ẩn ẩn cùng nụ cười của một thiếu nữ đã trưởng thành. Cùng với âm thanh chói tai. . .
"Đền bù khách sạn cho ta mau a! ! !" nam nhân phẫn nộ hét to trong khung cảnh mặt trời đang mọc.
"A? Ông chủ khách sạn này về rồi?" Hoa Kiểu Lam cười gian xảo khi thấy hai người họ.
"Ôi, thật xin lỗi." Ái Trân ngượng ngùng nắm tay Thủy Tiên hướng xin lỗi. Hoa Thủy Tiên nhíu mày gỡ tay hắn ra nhưng không được đành bắc đắc dĩ mặc kệ, nàng nhìn họ khẽ cười ôn nhu "Thật xin lỗi, chúng ta sẽ đền bù tiền khách sạn bị cháy cho các ngươi."
"Ta không cần tiền của các ngươi." nam nhân cự tuyệt ngay. Tiểu nhị đứng bên cạnh gật đầu phụ họa theo.
"Hả?" Hoa Thủy Tiên hơi ngẩn người ra "Ý ngươi là bắt chúng ta tự tay xây lại khách sạn cho ngươi sao?"
"Đúng." nam nhân gật đầu, lại liếc nhìn nàng hòa Hoa Kiểu Lam vài cái "Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"
"Hả?" Hoa Thủy Tiên lại tiếp tục ngẩn người. Hoa Kiểu Lam phốc xích mà cười to "Ha ha, dĩ nhiên là từng gặp nhau rồi. Ha ha, bây giờ là không tính đã từng gặp nhau hay chưa sao? Ha ha."
". . .chả hiểu gì hết." mọi người lắc đầu rồi lại thở dài. . . . . .
Chương 63.2 : Buồn cười đích lý do.
Rầm! Ngói nhà bị bạo tạc văng tứ tung cùng màu hỏa lam thiêu rụi khách điếm sang trọng bị chìm trong biển lửa thành từng mảnh vụn gỗ đen nhám. Hoa Thủy Tiên từ xa vô tình ngẩn đầu nhìn, ân, hai cái nam nhân đang xông đến đây, ân, hình như người kia hơi quen mắt. A? Đó không phải là tiểu nhị của khách điếm Nhạn La hay sao? Ân, hảo thân thủ. A? Vậy người kế bên kia là ai nhỉ? Ủa mà sao đôi mắt hai người kia lại phẫn nộ như thế nhỉ? A? Còn có cả sát khí nồng đậm mang theo nữa chỉ? Hoa Thủy Tiên chợt lạnh tận xương sống, rùng mình vài cái, ngẩn đầu nhìn kỹ xung quanh một chút.
˙▽ ˙A? Khách điếm Nhạn La đâu rồi? Í? Sao lại biến thành đống than tro màu đen vậy? A a a?
Rầm! Một tiếng nổ vang, Hoa Thủy Tiên không cẩn thận bị tạc bay đi. Vô tình lẩn trong làn khói xám viên đá theo hướng chui ẩn nấp trong y phục của nàng, xoẹt, một cỗ sức mạnh quỷ dị xâm nhập vào khiến nàng đau như cắt. Chợt một hơi ấm quen thuộc ôm nàng vào lòng, người đó không ai khác là Mạnh Thi. Hắn cau mày nhìn nàng bị lộng thương chảy máu đầy mình (thật ra là máu của người khác dính vô), hắn nhẹ nhàng dịu nàng thoải mái hạ đáp trên nền đất.
"Không sao?" Mạnh Thi hỏi. Hoa Thủy Tiên cười gật đầu, sau đó ngất đi.
"Hừ." Vương Hạo Lan hạ đáp xuống đất sau khẽ hừ ra tiếng. Lần này chuyến đi thật tiêu phí nặng quá, lợi ích không có đến tay, thật là quá bức xúc. Mạch Ưng phi tiếu lạnh lùng cười "Cấp cho chúng ta lý do?"
Vương Hạo Lan nhất thời hoảng hốt. Bên cạnh cổ hắn là một thanh kiếm sắc nhọn có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào, thanh kiếm đang từ từ mà sát lại, một giọt huyết khẽ lăn dài. Hắn sắc mặt đại biến, hung hăng cắn răng mà trấn định lời nói "Lý do ư? Ha ha, ta cứ tưởng các ngươi đã biết rõ rồi chứ? Ha ha, thật muốn biết lý do sao?"
"Nói."
"Lý do là. . ."
Hơi chần chừ một chút, ân, rất có khiếu kể chuyện hấp dẫn người nghe a. Lập tức rất nhiều con mắt lóe sáng hồi hợp mà nhìn hắn chăm chăm. Khẽ đánh rùng mình vài cái, hắn hơi nuốt nuốt nước miếng mà thấp giọng nói "Lý do mà ta muốn lấy Nguyệt Tinh Thủy Thất là vì nó có tác dụng giúp ta trở nên yêu diễm. . ."
". . . . ."
Hóa thành thạch đá đích hết mọi người ngơ ngác nhìn, thật đúng là dở khóc dở cười nga. Tên hoàng đế chỉ muốn trên nên yêu diễm thôi sao hả trời? Hoa Thủy Tiên run rẩy khuyên bảo "Ta nghĩ lý do của ngươi rất buồn cười và đáng sợ. Hư-- ta cho ngươi một câu 'hồng nhan họa thủy' a."
"Nam nhan họa thủy?!" Vương Hạo Lan nhắm mắt cười nhạo "Buồn thật a."
". . ." nam nhan họa thủy đầu ngươi á!
"Ha ha ha." Hoa Kiểu Lam cười gượng. Này a, hắn thật muốn khóc a. Nhưng tại sao lại khóc thay cho tên này nhỉ? Ha ha. . .
"Thủy Tiên. . ." Mạnh Thi nắm lấy bàn tay của nàng khẽ gọi nhẹ. Hoa Thủy Tiên dịu nhẹ gật đầu "Ân. Tất cả mọi người đã quá vất vả lắm rồi."
Ái Trân cười cười ngẩn đầu nhìn trời cao đang rạng sáng. Ngày mới đang bắt đầu. . . Mạch Ưng liếc họ vài cái rồi thở dài nhảy xuống nền đất tìm đến Hoa Mẫu Đơn ở bên cạnh nàng. Tuyết ngừng rơi, màn đêm tối hé lộ ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi mọi vật đang bị bao phủ bởi tuyết. Trong không khí sáng sớm tinh mơ đầy sương và lạnh nhẹ, ta có thể nghe thấy tiếng hót của một loài chim kỳ lạ trong trẻo vang lên, ẩn ẩn cùng nụ cười của một thiếu nữ đã trưởng thành. Cùng với âm thanh chói tai. . .
"Đền bù khách sạn cho ta mau a! ! !" nam nhân phẫn nộ hét to trong khung cảnh mặt trời đang mọc.
"A? Ông chủ khách sạn này về rồi?" Hoa Kiểu Lam cười gian xảo khi thấy hai người họ.
"Ôi, thật xin lỗi." Ái Trân ngượng ngùng nắm tay Thủy Tiên hướng xin lỗi. Hoa Thủy Tiên nhíu mày gỡ tay hắn ra nhưng không được đành bắc đắc dĩ mặc kệ, nàng nhìn họ khẽ cười ôn nhu "Thật xin lỗi, chúng ta sẽ đền bù tiền khách sạn bị cháy cho các ngươi."
"Ta không cần tiền của các ngươi." nam nhân cự tuyệt ngay. Tiểu nhị đứng bên cạnh gật đầu phụ họa theo.
"Hả?" Hoa Thủy Tiên hơi ngẩn người ra "Ý ngươi là bắt chúng ta tự tay xây lại khách sạn cho ngươi sao?"
"Đúng." nam nhân gật đầu, lại liếc nhìn nàng hòa Hoa Kiểu Lam vài cái "Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"
"Hả?" Hoa Thủy Tiên lại tiếp tục ngẩn người. Hoa Kiểu Lam phốc xích mà cười to "Ha ha, dĩ nhiên là từng gặp nhau rồi. Ha ha, bây giờ là không tính đã từng gặp nhau hay chưa sao? Ha ha."
". . .chả hiểu gì hết." mọi người lắc đầu rồi lại thở dài. . . . . .
Chương 64.1 : Tuyết.
"Hai ngươi không nhận ra ta sao?" Hoa Kiểu Lam chỉa vào mặt mình. Nam nhân và tiểu nhị ngơ ngác nhìn, ân, biểu tình càng ngày vặn vẹo.
"A nô, Lam này. . ." Hoa Thủy Tiên chớp mắt vài cái mà hoàn hồn lại "Quả thật là đã từng gặp nhau rồi sao?"
''Ân. . ." Hoa Kiểu Lam gật đầu. Hoa Thủy Tiên cứng ngắc sau đó, vỗ tay vài cái nàng hét to lên làm mọi người hoảng hốt "Yaaaaa. . ."
"Làm. . .làm sao vậy a?"
". . .ta chả nhớ được gì cả. . .ta không nhớ được bọn họ là ai nữa. . ." Hoa Thủy Tiên ôm mặt giả vờ khóc. Mọi người nhất thời hắc tuyết đầy đầu, lòng thâm hô: Ê này! Định đùa đấy à?! Muốn góp vui thì mời vô sở thú. Muốn đùa thì hãy mua rùa về mà chơi. . . XYZABC. . .
"Vương Hạo. . ." Hoa Kiểu Lam nhỏ giọng gọi. Nam nhân lập tức sửng sốt, sau đó sắc mặt đại biến run run chỉ thẳng và mặt Hoa Kiểu Lam "Ngươi. . .ngươi. . .Thu Nguyệt?"
"Ân." Hoa Kiểu Lam gật đầu.
"Làm sao có thể a? Tộc trưởng đại nhân a. . ." nam nhân được gọi là Vương Hạo lăn xuống hô to hô nhỏ. Tiểu nhị run rẩy "Hóa ra. . .hóa ra là thế. Quả nhiên ta dự đoán không sai mà. Ha ha, tộc trưởng đại nhân ngài. . .ngài thật làm khó tụi này mà."
"Ha ha, làm gì có chứ."
"Này. . ." Ái Trân níu áo tiểu nhị "Ngươi tên gì vậy? Ta là Ái Trân."
". . ." tiểu nhị liếc hắn một cái "Vương Minh."
"Ồ. . ." Ái Trân gật đầu. Hoa Thủy Tiên chợt giật thót "Ai nha. Hóa ra là thế, hóa ra là thế. Mém tí nữa là ta quên mất tiêu rồi a. Phù phù, may mà các ngươi nói tên ra à nha."
"Họ là thuộc hạ của ngươi?" Mạnh Thi bỗng nhếch mép cười.
"Có lẽ là thế đấy đi. . ." Vương Hạo cười khổ.
"Gì thế? Gì thế?" Ái Trân chớp mắt hỏi. Ánh mắt mọi người lập tức bắn về hắn ngay, sau đó lắc đầu màu thở dài. Ái Trân nhíu mày càng khó hiểu hơn, Vương Minh kế bên nhìn hắn bằng ánh mắt lấp lánh đầy nước mắt. Run tay mà vỗ vai, Vương Minh nhe răng nói:
"Hóa ra. . .hóa ra ta và ngươi đều là đồng bệnh tương liên. Ha ha, đừng lo lắng vì cô đơn chiếc bóng. Bởi vì chúng ta cùng bềnh nên hãy cùng sát cánh nhau mà chiến đấu a."
". . ." a a a a ngươi đừng có nói như thế mà. Sẽ bị người hiểu lầm hết á. Oa a a a a
"Oa, bình minh kìa." Hoa Thủy Tiên hô to. Mọi người lập tức bị thu hút ngay bởi âm thanh. Chỉ thấy thiếu nữ ngày nào đã trưởng thành, đã tư dung hoàn mỹ đến mê người. Như là ảo ảnh, mái tóc trắng xóa như tuyết đã ngả sang màu đen huyền bí, đôi mắt đỏ máu đầy khát vọnh thành đôi mắt đen sâu không đáy. Bạch y tuyết phất phới trong gió, lạnh lẽo mà nồng nàn thoảng đưa ấm áp. Trong trẻo thanh âm êm dịu như dòng suối nhỏ, làn da ngọc trai phấn hồng ẩn hiện. Mềm mại yêu kiều dáng đứng, đôi môi đỏ mọng cùng gò má ửng hồng, ngây thơ mà cũng sắc bén, mỉm cười dưới ánh bình tuyệt đẹp. Vẫn còn hơi vấn vương bông tuyết sót lại trên người. . .
Thình thịch! Tim lập tức đập loạn xạ. May mà có sức chịu đựng cao nếu không đã phun máu mũi đầy nhà rồi. Nhưng mà tim đập nhanh quá. . . Hơn nữa, đó là hoa đã có chủ rồi a. . .
"Lam, ta nghĩ là ta bị bệnh tim thật rồi." Ái Trân nhắm mắt níu áo Hoa Kiểu Lam. Hoa Kiểu Lam giật thót, đẩy đẩy hắn ra "Đừng, đừng. Ta đã là hoa hoa có chủ rồi nha." nói xong, bỗng từ đâu rút ra khăn tay vờ e thẹn che mặt lại. Mọi người cười ồ lên.
"Đã quyết định rồi chưa?" Mạch Ưng nhân lúc không ai để ý xuất hiện sau lưng Mạnh Thi. Mạnh Thi xoay người lại nhìn thẳng vào mắt hắn, khé môi cong lên càng quỷ dị cười.
"Rồi. Ta đã quyết định xong. Ngươi có thể từ nay yên tâm được rồi."
"Hừ. Nếu thế ta không cần bận tâm gì nhiều việc riêng của ngươi. Mà nếu có cần trợ giúp thì cứ lên tiếng với ta. Nhớ. . . trả tiền. Cáo từ, ta đi trước."
Vụt! Bóng đen chợt biến mất. Mạnh Thi nhìn hồi lâu rồi thở dài, miệng lẩm bẩm:
"Đây không phải là quyết định sai. Cho dù sai, ta cũng không có hối hận đâu."
. . .
"Yên Dạ." Vương Hạo Minh khẽ nhấc chén rượu gọi.
"Chủ nhân." Yên Dạ quyến rũ sà vào lòng hắn gọi lại.
"Ta đã thất bại?" Vương Hạo Lan nắm lấy bàn tay nàng. Khẽ hôn lên má nàng, hắn nhìn thẳng vào mắt nào. Thật muốn biết câu trả lời.
"Vâng." Yên Dạ gật đầu.
"Ngươi sẽ rời bỏ ta?" Vương Hạo Lan ôm chặt nàng.
"Sẽ không." Yên Dạ hội mỉm cười "Yên Dạ yêu chủ nhân."
"Hối hận không?" Vương Hạo Lan hôn môi nàng. Sắc bén ánh mắt lập tức hiện ra.
"C. . .k. . .không." Yên Dạ hơi run lên. Nàng tái nhợt khuôn mặt van xin "Đừng làm thế. . .chủ nhân."
"Ngươi đang hối hận."
Phập! Máu tươi lập tức chảy ra, thật nhiều, thật nhiều, nhiễm lấy màu đỏ khắp nơi.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22 end
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK
TRANG CHỦ |
Truyện Teen |
Ngôn Tình |
Đam Mỹ |
Bách Hợp |
Mẹo Hay |
Trà Sữa |
Truyện Tranh |
Room Chat |
Ảnh Comment |
Gà Cảnh |
Hình Nền |
Thủ Thuật Facebook |
Facebook |
Tiện Ích |
Xổ Số |
Yahoo |
Gmail |
Dịch |
Tải Opera |
Đọc Báo |
Lưu địa chỉ wap để
tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian